Đạo cô Vương Phi
Phan_8
"không biết Thượng Nhân đã đi về hướng nào?" Từ Ngọc Mẫn lộ vẻ lo lắng.
"Hướng bắc."
"Đa tạ rồi."
"Khách quan không cần phải khách khí."
"Nương tử, ta muốn ăn cơm, đói bụng."
Từ Ngọc Mẫn cố nén xúc động muốn hắt trà nóng lên mặt hắn, dịu dàng nói: "Ngoan, chốc nữa thức ăn sẽ được đưa lên."
Long Thần Dục âm thầm cắn răng, rõ ràng là nàng cố ý.
Từ Ngọc Mẫn thầm nghĩ: là ta cố ý đó, ngươi muốn vờ ngu ngốc, được, ta phối hợp với ngươi, sẽ khiến ngươi ngu si thêm gấp bội.
Tiểu nhị đương nhiên không biết âm thầm mãnh liệt giữa hai vợ chồng này, đứng một bên nói: "Tiểu nhân liền xuống gọi thức ăn, chỉ một lát sẽ mang lên, công tử đừng vội."
Long Thần Dục nhào đầu vào trong lòng thê tử, ôm hông nàng làm nũng, "Mẫn nhi, ta đói bụng, muốn ăn cơm."
Thiếu chút nữa là Từ Ngọc Mẫn vung tay hất hắn ra, cúi đầu giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, từ tốn nói: "Ngoan, chúng ta uống hớp trà thấm giọng trước, chỉ lát nữa là có cơm thôi."
Long Thần Dục quyết không thèm để ý, dụi đầu trong lòng nàng cọ cọ một lát, cho đến khi Từ Ngọc Mẫn nở nụ cười, rốt cuộc mới buông tha cho nàng, đứng thẳng dậy.
Thị vệ đứng một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, xem mình như không tồn tại.
Vào lúc này, nhất định không được nhìn vương gia vương phi, nếu không mặc kệ ai thẹn quá thành giận, bọn họ cũng chịu không nỗi.
Những người khác trong khách điếm thấy tình hình như vậy, không khỏi càng thêm tiếc hận không thôi cho thiếu phụ xinh đẹp này, đúng là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Lúc tiểu nhị mang thức ăn lên, lại có người từ dưới lầu lên theo, còn vừa đi vừa nói: "Thời tiết này đúng là gặp quỷ, tự dưng lại nổi bão tuyết."
Từ Ngọc Mẫn giương mắt nhìn lại, chỉ thấy người mới tới vừa phủi tuyết trên người, vừa tìm kiếm chỗ trống.
Bên ngoài nổi tuyết sao?
Từ Ngọc Mẫn nhíu mày, gió tuyết nổi lên, chỉ sợ hôm nay đành phải ngủ lại nơi này.
"Nương tử, ăn cơm."
Từ Ngọc Mẫn hoàn hồn, nàng nhìn đến vẻ mặt trẻ con há mồm chờ ăn cơm của Long Thần Dục.
Trong lòng thở dài, nhận mệnh gắp thức ăn, từng ngụm từng ngụm đút cho hắn, thỉnh thoảng lau chút dầu mỡ lây dính khi hắn lộn xộn.
Mấy ngày nay không biết làm thế nào mà nàng tập mãi thành quen, ngược lại còn bị ánh mắt của những người trong khách điếm thỉnh thoảng liếc đến khiến nàng thấy không kiên nhẫn.
"Phu nhân, đã đặt phòng xong rồi, dùng cơm xong, công tử và phu nhân có thể lập tức về phòng nghỉ tạm."
Từ Ngọc Mẫn gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Nhóm thị vệ đi theo luôn làm thật tốt mọi việc, hoàn toàn không cần vợ chồng bọn họ quan tâm, một lúc sau, cũng thành thói quen, nàng dặn dò bọn họ chuẩn bị vài việc vặt.
Thói quen đúng là một việc thật đáng sợ.
Vốn dĩ nàng rất mâu thuẫn với việc vợ chồng, nhưng theo thời gian ở cùng nhau, nàng lại cũng dần dần quen với việc giày vò ban đêm của Long Thần Dục, vừa nghĩ đến điều này, cả người nàng liền rét lạnh.
Đôi mắt sáng ngời như nước hồ thu của Từ Ngọc Mẫn ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Long Thần Dục thành thật nuốt cơm, không phải hắn đang cố ý ăn như tằm ăn rỗi thế chứ?
Long Thần Dục cười sáng ngời với nàng.
Từ Ngọc Mẫn nhịn không được lại cắn chặt răng.
Bên ngoài nổi lên gió tuyết, khách điếm kín người hết chỗ.
Dưới tình huống như vậy, có phòng để ở đã là quá may mắn, nếu muốn một mình một viện trăm triệu lần không có khả năng.
Dưới tình trạng rồng rắn hỗn loạn này, tâm tình Từ Ngọc Mẫn lại thả lỏng.
Chỉ là, sau khi tắt đèn, nàng mới biết mình đã yên tâm quá sớm.
Vừa vào phòng Long Thần Dục liền muốn cầu hoan, tay hắn thành thục cởi hết quần áo trên người nàng.
Từ Ngọc Mẫn bắt lấy cái tay không an phận của hắn, ép giọng xuống thật thấp, chỉ hai người mới có thể nghe được, "Đừng làm rộn, trái phải đều là người giang hồ có đôi tai cực nhạy." Nàng không muốn để người khác nghe thấy.
Long Thần Dục tránh thoát khỏi tay nàng, nói nhỏ bên tai nàng: "thì sao chứ, không phải ta và nàng là vợ chồng sao?"
Đúng lúc này, đột nhiên cách vách vang lên tiếng thở dốc, tiếng va chạm phành phạch khiến hai người cùng sửng sốt.
Rồi sau đó, Long Thần Dục bám vào bên tai nàng nở nụ cười, "Người đời đều thế."
Từ Ngọc Mẫn đỏ bừng mặt, nhịn không được đập hắn vài quyền.
Bằng tốc độ nhanh nhất, Long Thần Dục chui vào thân thể nàng, bắt đầu vội vàng vui vẻ đong đưa.
Từ Ngọc Mẫn cắn một góc khăn lụa, nén nhịn tiếng rên rỉ.
Ai ngờ vào lúc bọn họ tiến tới thời điểm quan trọng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đao kiếm.
Từ Ngọc Mẫn giật mình, hoa huyệt theo bản năng mà co rút lại, ngọn giáo vàng đang đấu tranh anh dũng kia như được ủng hộ, càng thêm vô cùng dũng mãnh, dường như nảy sinh ác độc đẩy nhanh tốc độ tiến quân.
Từ Ngọc Mẫn liên tục vung tay đánh lên người hắn, muốn hắn chậm lại.
Long Thần Dục lại chẳng quan tâm để ý đến nàng, chỉ vùi đầu hưởng thụ khoái cảm tột cùng này.
Khi hắn phóng thích mầm mống vào sâu trong hoa tâm ấm nóng của nàng thì cửa sổ đột nhiên bị một sức mạnh đập tan, hai bóng dáng kẻ trước người sau ngã văng vào.
Ánh mắt Long Thần Dục rét lạnh, bảo vệ chặt chẽ người trong lòng, nhìn chằm chằm những kẻ đánh nhau ngoài màn.
Nghe động tĩnh, thị vệ nhảy vào, đứng thành hàng ngang trước giường, không cho người ngoài đến gần một bước.
Long Thần Dục thấy thị vệ tới liền yên tâm, nhưng vẫn che chở thê tử trong lòng, ngừa việc ngoài ý muốn.
Nếu có kẻ nào nhìn thấy thân thể nàng. hắn tất sẽ giết hắn ta.
Hai người đánh nhau té vào trong phòng lại phá tan nóc nhà mà ra, tiếng đao kiếm chạm vào nhau ầm vang rõ ràng trong đêm yên tĩnh.
Long Thần Dục mượn ánh trăng ngoài phòng, sờ soạng giúp thê tử mặc quần áo, sau đó mới không nhanh không chậm tự mặc quần áo cho mình.
hắn tự tay vén màn giường, thị vệ liền tránh ra.
Long Thần Dục bước xuống, cầm áo lông chồn vắt trên bình phong quấn kín lấy thê tử, tiếp theo liền ra ngoài. Thị vệ lập tức đuổi theo sau.
Khi Long Thần Dục ôm Từ Ngọc Mẫn đến đại sảnh của khách điếm, liền nhìn thấy rất nhiều người giang hồ bị đánh thức cũng tụ tập ở đây.
Thấy nhóm bọn họ bước ra, mấy người giang hồ cũng không quá mức kinh ngạc, dù sao mọi người đều bị tiếng đánh nhau hiển nhiên này đánh thức.
"Nương tử, ở đây có người đánh nhau, chúng ta nên đi thôi."
Từ Ngọc Mẫn ru rú trong lòng Long Thần Dục, lên tiếng thuận theo, giờ này khắc này nàng thật không còn mặt mũi gặp người.
"Chúng ta đã đánh mất vài thứ, ai cũng không thể bước khỏi khách điếm một bước."
Theo tiếng đao kiếm xé gió, hai đại hán áo lam dừng ở cửa khách điếm, chặn đường ra.
Long Thần Dục chau mày buông kiều thê trong lòng xuống.
Từ Ngọc Mẫn khẽ khép áo lông chồn trên người lại, đứng vững trên mặt đất.
Lúc này trên đầu nàng đã tháo hết trâm cài, ngược lại có phong thái thanh khiết của hoa sen, mang theo vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng mềm mại. Long Thần Dục xoay người kéo mũ trùm che cho nàng, cũng kéo chặt áo lông thay nàng, mang chút oán giận nói: "Nương tử là của một mình ta, không được để người ngoài nhìn ngó."
Người giang hồ thờ ơ đứng ngoài không khỏi cười thầm, tướng công ngốc này lại có sự độc chiếm rất mạnh mẽ.
Chương 11:
Từ Ngọc Mẫn mặc hắn đùa nghịch, không thèm nói chuyện. Vừa mới bị hắn trêu đùa trên giường xong, đến bây giờ vẫn có chút nhũn ra, sự việc lại đột nhiên xảy đến, người vẫn chưa rửa ráy sạch sẽ, lúc này thật không thoải mái.
"Nương tử đừng lo, chúng ta qua bên kia ngồi xuống."
Từ Ngọc Mẫn được hắn giúp đỡ tìm chỗ trống ngồi xuống, song vẫn khiến nàng không nhịn được mà nhíu mày.
Long Thần Dục suy tư một chút liền hiểu vì sao nàng nhíu mày, trong lòng âm thầm cười trộm, dáng vẻ xấu hổ không được tự nhiên của nàng khiến tâm tình hắn hớn hở, cầm bàn tay đặt dưới bàn của nàng, tiến đến bên tai nàng nói: "Vẫn chưa trấn tĩnh lại được sao?"
Từ Ngọc Mẫn đưa chân đá hắn một cái, vừa thẹn vừa giận.
Long Thần Dục cũng không kiêng kị những người rảnh rỗi ngồi chật đại sảnh, trực tiếp ôm lấy thắt lưng nàng, nhét nàng vào trong lòng, miệng nói: "Nương tử đừng sợ, vi phu bảo vệ nàng."
Nghe được lời của hắn, nhóm người giang hồ kia ai cũng thầm cười trong lòng, nghĩ rằng cũng chỉ chính hắn mới tin là hắn có thể bảo vệ được thê tử xinh đẹp kia của hắn.
Từ Ngọc Mẫn không muốn để ý tới ánh mắt hoặc hứng thú hoặc tìm tòi nghiên cứu này, quyết định dựa vào vai Long Thần Dục chợp mắt.
Long Thần Dục mừng rỡ khi nàng thân thiết như thế.
Cho tới nay, trừ lúc ban đầu, nàng vẫn luôn không chủ động đến gần hắn, khiến trong lòng hắn luôn mất mát thật sâu. không biết làm thế nào thì nàng mới có thể không còn khúc mắc mà cùng hắn hòa thuận yêu thương.
Cúi mắt nhìn thê tử trong lòng, vẻ mặt lúc nàng từ từ nhắm hai mắt rất bình an, ít đi mấy phần xa cách, tựa như lúc này lồng ngực hắn chính là chốn quay về của nàng, khiến trong lòng Long Thần Dục vô cùng thỏa mãn.
"Rầm rầm" hai tiếng nổ ra, hai người nhuộm đầy máu bị ném vào trong đại sảnh của khách điếm, mười mấy người mặc áo lam vây quanh một người đi từ trên lầu xuống.
"Thứ trong tay bản công tử lại có thể dễ bị trộm thế sao?"
Long Thần Dục không chút để ý ngước mắt nhìn thoáng qua, công tử áo lam cầm đầu kia chưa quá hai mươi tuổi, mày thanh mắt tú, cũng tuấn tú lịch sự, chỉ là nét tàn bạo trong mắt quá nặng, làm giảm đi vẻ hào hùng.
"không ngờ Lam Ngọc công tử của "Hải Lan các" cũng ở đây."
"Đúng vậy, e rằng sẽ có việc không hay."
Người giang hồ trong đại sảnh đều nhỏ giọng bàn tán.
Từ Ngọc Mẫn từ từ nhắm hai mắt dựa vào lồng ngực Long Thần Dục, tai nghe bàn tán, lòng lại không khỏi có chút cảm thán, giang hồ luôn vĩnh viễn tràn ngập việc ngoài ý muốn và mạo hiểm.
Thoải mái dừng chân ở một khách điếm bất kỳ cũng có thể nảy sinh việc như thế, hơn nữa còn gặp người bị đồn là độc ác nham hiểm, lại là mỹ nam có danh tiếng trên bảng xếp hạng của giang hồ - Lam Ngọc công tử.
Lam Ngọc công tử trong trí nhớ, hình như —— Từ Ngọc Mẫn không thể không thành thật thừa nhận, bàn về diện mạo, Long Thần Dục vẫn xuất sắc hơn đối phương nhiều lắm.
Lam Ngọc công tử đi đến bên hai người té trên mặt đất, ngồi xổm xuống cạnh một người trong đó, túm lấy nàng ta, cất giọng xót xa cười nói: "Công phu trên giường của ngươi không tệ, hầu hạ khiến Bản công tử thực vừa lòng, nhưng trộm bản đồ kho báu, ngươi chết là đáng."
Giờ Long Thần Dục mới hiểu được, e rằng Lam Ngọc công tử này chính là gã nam nhân phong lưu khoái hoạt không hề kiêng kỵ ở cách vách vợ chồng bọn họ, chả trách vừa rồi cảm thấy giọng của hắn —— rất quen tai.
"Bản đồ ở đâu?"
cô nương xinh đẹp phun một ngụm máu lên mặt Lam Ngọc công tử, cười nói: "Bản đồ đã được mang đi, ngươi đừng uổng công mưu tính nữa."
Lam Ngọc công tử nghe vậy, trực tiếp thẳng tay tát một cái, không chút lưu tình.
một người hầu áo lam tiến lên bẩm báo: "Công tử, đúng là đã để thoát một người."
"Đồ ăn hại." Lam Ngọc công tử nhìn một vòng chung quanh đại sảnh, cất giọng lạnh như băng: "Người chạy mất, chưa hẳn vật đã bị mang đi, lục soát nơi này thật kỹ cho Bản công tử."
"Lam Ngọc công tử, ngươi quá không để võ lâm đồng đạo chúng ta vào mắt rồi." Có người nhịn không được tuôn ra lời khó chịu.
"Phải thì sao?"
Hải Lan các có địa vị bất phàm trên giang hồ, dính đến cả hai phía hắc - bạch, mà Lam Ngọc công tử lại là Thiếu Các Chủ, võ công lại siêu phàm thoát tục, quả thật người bình thường không thể làm gì hắn, hắn có cơ sở để kiêu ngạo.
"Dừng lại." Nhưng thị vệ Bình vương phủ lại không nhận lợi lộc gì của Hải Lan các, trực tiếp rút kiếm ngăn bước của người hầu áo lam, không để bọn hắn đến gần tiếp cận Vương gia và vương phi nhà mình.
Lam Ngọc công tử chậm rãi đi tới, điềm nhiên như không nói: "Vừa rồi khi đánh nhau, bọn họ từng rơi vào phòng vợ chồng hai vị, tại hạ thật muốn kiểm tra một phen."
Từ Ngọc Mẫn mở mắt ra, lạnh nhạt nói: "đã rơi vào phòng, vậy thì đến phòng kiểm tra là được."
Lúc Lam Ngọc công tử nhìn đến khuôn mặt nàng thì trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, trên mặt không khỏi dịu đi vài phần, cười nói: "Phu nhân đã nói thế, các ngươi còn không vào phòng tìm thử."
Long Thần Dục thầm giận dữ, ham muốn sắc đẹp trong mắt nam nhân này quá mức rõ ràng, thật là có gan bằng trời.
"Nàng là nương tử của ta." Long Thần Dục ôm chặt thê tử, công khai chứng tỏ chủ quyền.
Nhóm người rảnh rỗi xung quanh thầm than thở, dù kẻ kia ngốc, nhưng trực giác cũng khá chuẩn, biết nam nhân khác mơ ước sắc đẹp của thê tử.
Trong mắt Lam Ngọc công tử hiện lên chút khinh miệt, cười nói với Từ Ngọc Mẫn: "Phu nhân có dung mạo như vậy lại sánh đôi cùng kẻ ngốc, quả là không biết nhìn người."
Nét mặt Từ Ngọc Mẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng, "không mượn công tử lo lắng." Long Thần Dục có ngốc hay không là chuyện của nàng, nàng có thể ghét bỏ, nhưng không chấp nhận kẻ khác miệt thị không kiêng nể gì như thế.
Lam Ngọc công tử gấp quạt, chỉ chỉ thị vệ Vương phủ ngăn bước hắn, không cho là đúng nói: "Đừng nói là phu nhân nghĩ rằng chỉ bằng bọn họ liền có thể ngăn được tại hạ nhé?"
Từ Ngọc Mẫn đứng dậy, Long Thần Dục vốn đang ôm chặt nàng cũng đứng lên theo.
"Ngươi buông tay trước đi." Nàng quay đầu nói với hắn.
"không buông, buông ra nàng liền đi theo người khác."
Từ Ngọc Mẫn cắn chặt răng, hết cách, không thèm phân rõ phải trái với hắn, ngẩng đầu nhìn về phía Lam Ngọc công tử, lạnh lùng nói: "Ngươi bước tới được thì sao, có thể làm gì chứ?"
Vẻ mặt Lam Ngọc công tử hơi sẫm lại, cười nói: "Chẳng phải phu nhân để tại hạ bước đến là sẽ biết rồi sao?"
"Để hắn đến đây đi." Từ Ngọc Mẫn nói dứt khoát.
Bọn thị vệ càng thêm dứt khoát, vương phi là đang nổi giận, bọn họ cảm thấy cần phải để cho cái kẻ gây chuyện tự mình thể nghiệm cơn giận của vương phi một chút mới phải.
Lam Ngọc công tử bước lên phía trước, vươn cây quạt đã gấp đến, định nâng cằm Từ Ngọc Mẫn, dáng vẻ cực kỳ phong lưu.
không ngờ, Từ Ngọc Mẫn vừa xoay cổ tay, một thanh lệnh bài liền ngăn cản động tác của hắn.
Khi Lam Ngọc công tử thấy rõ hai chữ "Bình vương" trên lệnh bài liền lắp bắp kinh hãi, nhịn không được đánh giá đôi vợ chồng trẻ tuổi trước mặt một lần nữa.
"Người giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng mạo phạm hoàng gia là tội chết khó tha, bổn vương phi muốn xem thử các hạ giải quyết việc này thế nào."
Long Thần Dục thầm lặng lẽ giơ ngón tay cái, vương phi của hắn phản ứng cực nhanh, đối đáp tuyệt vời, thật khiến hắn bái phục. Vốn tưởng nàng sẽ dùng võ bức người, kết quả nàng lại lấy quyền ép người.
Tốt lắm! Vương phi của Bình vương hắn, hạng người cục mịch há có thể mơ ước sao?
Nhóm người nhiều chuyện xung quanh nhất thời huyên náo.
Bình vương phi! Chẳng lẽ gã ngốc bên người nàng chính là Bình vương gia?
Bỗng nhiên lúc này, có người nghĩ tới tin đồn truyền ra vào bốn năm trước, năm đó Bình vương trên đường thắng trận về triều gặp người mưu hại mà bị trọng thương, sắp chết. Theo tình hình trước mắt, mạng không mất, người lại u mê, chả trách lúc ban ngày nàng nói muốn cầu y.
Lam Ngọc công tử có chút tiến thoái lưỡng nan, từ trước đến nay triều đình và giang hồ không can thiệp vào chuyện của nhau, mà người giang hồ cũng quyết không chọc vào quan phủ.
Từ Ngọc Mẫn lạnh giọng chất vấn: "Các hạ đã nghĩ kỹ chưa?"
Lam Ngọc công tử ôm quyền khom mình hành lễ, "Tại hạ có mắt không tròng, nhất thời mạo phạm Vương gia, vương phi, xin hai vị đại nhân hãy đại lượng không so đo."
"Nếu ta so đo thì sao?"
Người xung quanh nghe thấy đều thầm thở dài, sao vị vương phi này phải bức chó leo tường chứ?
"Vương phi muốn thế nào?"
"Vừa rồi các hạ nói lời mạo phạm, nên tự vả miệng."
Lam Ngọc công tử tỏ vẻ bực tức, rốt cuộc vẫn vung tay tự cho mình hai cái tát.
Từ Ngọc Mẫn hừ một tiếng, nói: "Còn không mau lui xuống."
Người khác dám khinh thường sự ngu dại của Long Thần Dục, nàng liền khiến người khác chịu nhục, đây là một đòn đáp trả một đòn.
Lam Ngọc công tử hậm hực hờn dỗi lui xuống, hôm nay hắn đã tính sai.
"Chúng ta đi thôi."
"Dạ, vương phi."
Mọi người chỉ có thể mở to mắt nhìn đoàn người bọn họ rời khỏi khách điếm, dần dần khuất bóng trong gió tuyết.
Trong toa xe, độ ấm hợp lòng người, sau khi lên xe Từ Ngọc Mẫn liền trương vẻ mặt đông lạnh ngồi một bên không nói một lời.
Long Thần Dục cũng không mở miệng nói chuyện.
không biết qua bao lâu, hắn nhích đến bên nàng, ôm nàng nói: "Nương tử vẫn nên ngủ một chút đi."
Từ Ngọc Mẫn thuận theo động tác của hắn nằm xuống sàn xe, "hắn ta sẽ đuổi theo."
Long Thần Dục nhướng mày cười nói: "Bổn vương chỉ sợ hắn ta không chịu đuổi, mơ ước vương phi của bổn vương, hắn ta đang tìm chết."
Từ Ngọc Mẫn nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Ngươi không phải là đối thủ của hắn ta, hắn ta đuổi đến, chúng ta không thể toàn vẹn trở về."
Long Thần Dục nằm bên người nàng, vuốt mặt nàng, cười nói: "Nương tử chọc khiến hắn ta đuổi theo, chẳng lẽ không phải vì muốn tự tay dạy dỗ hắn ta một trận sao?"
"Hừ." Từ Ngọc Mẫn xoay người đưa lưng về phía hắn, bày ra bộ dạng không thèm để ý đến suy nghĩ của hắn.
Long Thần Dục cũng không giận, tự mình tháo vạt áo nàng, hất ra, cúi đầu xuống gáy nàng.
"Đừng náo loạn, hắn ta sẽ đến bất cứ lúc nào."
Long Thần Dục cố ý vùi đầu tiếp tục, không thèm quan tâm đến lời của nàng.
"Long Thần Dục!" Nàng nổi giận.
Long Thần Dục thấp giọng cười khẽ, ôm nàng nói: "Bổn vương chỉ đùa thôi, nương tử vẫn nên nhắm mắt dưỡng thần cho tốt, lát nữa nhất định phải dạy dỗ tên vô lại kia một trận thật đã tay."
Từ Ngọc Mẫn bị cách nói của hắn chọc cười.
Nghe được tiếng nàng cười, Long Thần Dục mạnh mẽ cuốn lấy thân thể của nàng, nhìn thấy lúm đồng tiền lưu lại bên môi nàng, nhất thời lòng như hoa nở.
"Mẫn nhi, " hắn tự tay sờ khóe miệng nàng, lẩm bẩm: "Nàng nên cười nhiều một chút, vi phu thích nhìn thấy nàng cười."
Từ Ngọc Mẫn thu lại ý cười, trừng mắt liếc hắn một cái.
"Sao nàng không cười nữa?"
"Bộ dạng của ngươi rất nực cười sao?" Nàng hỏi lại.
Long Thần Dục bị nàng hỏi mà bật cười, tay chui vào trong vạt áo nàng, nắm lấy ngọn núi tuyết, khẽ cười nói bên tai nàng: "Nếu nàng chịu cười với ta cả ngày, có trở nên nực cười ta cũng không ngại."
Ngay khi hắn có chút động tình, phía sau lại truyền đến tiếng vó ngựa ầm ì.
Sắc mặt của hắn lập tức lạnh xuống, hận không thể bầm thây vạn đoạn cái gã Lam Ngọc công tử quỷ quái kia, nếu nhiều lần như vậy, sẽ ảnh hưởng đến nửa đời sau của vợ chồng bọn họ.
Từ Ngọc Mẫn dùng sức hất cái tay treo trên người mình của ra, vội vàng khép xiêm y lại, ngồi dậy.
Long Thần Dục thở dài, xoay người nằm thẳng trong toa xe, nhìn trần xe cắn răng nói: "Nương tử, tốt nhất là thiến hắn, vĩnh viễn trừ hậu hoạ."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian